Chủ Nhật, 28 tháng 7, 2013

MẸ HIỀN QUAN THẾ ÂM


Nam mô bổn sư thích ca mâu ni phật

Mười bốn điều dạy của phật
1.   Kẻ thù lớn nhất của đời người là chính mình
2.   Ngu dốt lớn nhất của đời người là dối trá
3.   Thất bại lớn nhất của đời người là tự đại
4.   Bất hạnh lớn nhất của đời người là ghen tỵ
5.   Sai lầm lớn nhất của đời người là đánh mất mình
6.   Tội lỗi lớn nhất của đời người là bất hiếu
7.   Đáng thương lớn nhất của đời người là tự ti
8.   Đáng khâm phục lớn nhất của đời người là vươn lên sau khi ngã
9.   Phá sản lớn mhất của đời người là tuyệt vọng
10.     Tài sản lớn nhất của đời người là tài sản và trí tuệ
11.     Món nợ lớn nhất của đời người là tình cảm
12.   Lễ vật lớn nhất của đời người là khoan dung
13.  Khiếm khuyết lớn nhất của đời người là kém hiểu biết
14. An ủi lơn nhất của đời người là bố thí

Tục ngữ có câu
         Có tiền có thể mua được ngôi nhà, 
nhưng không mua được tổ ấm.
        Có tiền có thể mua được đồng hồ, 
nhưng không mua được thời gian.
        Có tiền có thể mua được cái giường, 
nhưng không mua được giấc ngủ.
       Có tiền có thể mua được cuốn sách,
 nhưng không mua được kiến thức.
       Có tiền có thể mua được địa vị, 
nhưng không mua được sự nể trọng.
       Có tiền có thể mua được máy móc,
 nhưng không mua được cuộc sống.
       Có tiền có thể mua được tình cảm,
 nhưng không mua được tình yêu.

Chèo đò, con cò
Con cò lặn lội bờ sông
Cò ơi, sao lại quên công mẹ già ?
Hỏi rằng ai đẻ ra cò ?
Mà cò lại bỏ mẹ già khồng nuôi.
Nhớ khi đi ngược về xuôi,
Mẹ đi bắt tép mẹ nuôi được cò.
Những ngày lam lũ gió to,
Công mẹ bắt tép nuôi cò cò quên.
Vợ con cò để hai bên,
Công cha nghĩa mẹ cò quên hết rồi.
Cò ơi cò bạc như vôi,
Công cha sữa mẹ như đồi núi cao.
Cò ơi, cò nghĩ thế nào ?
Mẹ đi bắt tép thụt vào hố sâu.
Nuôi cò, cò lớn bằng đầu,
Nhớ kho cò bé bú bầu sữa ngon.
Nhớ khi còn bé cỏn con,
Bây giờ cò lớn cò còn nhớ không.
Nhờ đâu duur cánh, đủ lông ?
Mà cò đã vội quên công mẹ già.
Hổi rằng ai đẻ cò ra,
Mà cò lại bỏ mẹ già không nuôi./.

Tâm sự với con

        Mẹ ghi vào đây những dòng thơ bé nhỏ
        Gửi các con yêu quí trên đời.
        Tuổi xuân tàn theo mái tóc trăng ngời,
        Dĩ vãng qua đi thời gian lặng lẽ
        Các con ơi ai thương con bằng mẹ
        Dưỡng nuôi từ hòn máu đỏ tươi
        Đến hôm nay các con đã thành người
Mẹ phải chịu bao nhiêu là gian khó
Con càng khôn mẹ càng lo tần tảo
Chạy ngược xuôi buôn bán để nuôi con.
Từ sớm mai cho đến lúc hoàng hôn
Đông lạnh mưa rơi bão bùng buốt giá
Cả những ngày bức oi trời nắng hạ
Một nắng hai sương dầu dãi vất vả thân mình
Các con đau mẹ xót cả thân mình
Các con khóc mẹ com tim rạn vỡ
Xa các con lòng ngập tràn nhung nhớ
Một ngày trôi mà như cả năm trường
Cứ vào ra cho nặng trĩu yêu thương
Lòng phấp phỏng lo âu bao suy nghĩ
Mẹ sợ rằng con chưa đầy đủ trí,
Tuy có tài nhưng phúc đức mong manh.
Các con hôm nay sự nghiệp đã thành danh,
Hãy nhớ tới những ngày xưa cực khổ.
Có tiền tài phải chi tiêu đúng chỗ,
Bớt ăn chơi để bố thí chúng sinh,
Giúp đỡ người ta với tấm lòng thành,
Để tạo phúc cho sau này an lạc.
Điều quí giá không phải là tiền bạc,
Vì tình người mới cao cả con ơi.
Sống làm người phải trung hiếu trọn đời,
Gieo nhân nào con sau này hwownhr quả.
Nợ nhân gian đều phải lo mà trả,
Thế thái nhân tình khó lắm con ơi.
Mấy chục năm mẹ sống với cảnh đời,
Giờ hiểu ra mẹ thường lo sám hối.
Tu phước lành cho con hưởng về sau.
Mẹ chẳng mong chi đến cảnh sang giầu,
Mẹ chỉ cần sống vui tươi mạnh khỏe.
Vì giầu có ốm đau càng khổ,
Nằm nệm nhưng nhức nhối thân già.
Tâm không sachjvif mơ ước xa hoa,
Cứ lo âu vì sự đời sống chết.
Khi con người dường trần gian đã hết.
Lại trắng tay khi nhắm mắt lìa trần.
Mẹ thường lo các con mình lầm lỗi,
Mẹ thầm lo lối con đi mù tối,
Nào bạc vàng có cứu được con đâu.
Thà thảnh thơi sống chẳng có khổ sầu,
Hồn thanh tịnh khi rời trần thế.
Các con ơi hãy nghe lời mẹ nhé,
Không ăn chay thì con hãy phóng sanh.
Cứu muôn loài thì mới sông an lành.
Hãy bố thí cúng dường chư phật.
Của bố thí không bao giờ bị mất,
Cũng như đem của cải gửi ngân hàng.
Một ngày khi phúc báo vẹn toàn,
Của bố thí sẽ về con trở lại.
Mẹ khuyên con chớ nên ngần ngại,
Hãy cố mà nghe mẹ khuyên răn,
Đừng để rồi đây hối hận ăn năn,
Nước tới ngực làm sao con kịp nhẩy.
Đường đạo sư các con nên bước tiếp,
Rồi ngày mai hạnh phúc sẽ về con.
Làm phúc đi rồi mãi mãi vẫn còn,
Đó là giầu sang đó là phú quí.
Hãy lắng nghe rồi con suy nghĩ,
Vì dù cho mẹ để lại cả kho vàng,
Cũng không bằng mẹ dành con phúc đức.
Mẹ chấp nhận tu hành là khổ cực,
Khổ cực đi qua hạnh phúc sẽ tràn đầy.
Bao nhiêu nỗi niềm mẹ gửi gắm vào đây,
Mong các con khắc ghi học hỏi !./.


Tình cảm gia đình
       
        Con ơi mẹ chẳng cần chi,
Mong con Ứng xử trong khi mẹ còn
Cho đúng bổn phận làm con
Là tấm gương sáng con – con soi vào.
Dù cho sức khỏe thế nào,
Tuổi già chắc cũng dựa vào con thôi.
Nuôi con trả nghĩa cho đời,
Chỉ mong nghe được những lời thân thương.
Cuộc đời vất vả trăm đường,
Đắng cay mẹ chụi ngọt nhường phần con.
Năm qua tháng lại mỏi mòn,
Ngược xuôi tần tảo nuôi con lớn dần.
Ầu ơ, nước mắt trong ngần,
Mẹ tràn ngập cả mọi phần hẩm hiu.
Giờ đây tuổi già xế chiều,
Chỉ mong con nhớ những điều Phật răn.
Còn khi đã khuất núi non,
Chẳng cần con khóc nỉ non làm gì.
Ngày giỗ cũng chẳng càn chi,
Làm mâm cỗ lớn đem đi cúng ruồi.
Chỉ cần lúc sống này thôi.
Công cha nghĩa mẹ con thời nhớ ghi.
Chẳng cần quà biếu làm chi,
Rất cầu thăm hỏi bởi vì cô đơn.
Ân cần tỏ tấm lòng son,
Như miếng trầu đắng hai tay đón mời.
Nhân quả phải nhớ lấy lời,
Dù là cao quí hèn đời con ơi !
Cuộc đời thiên ác thế thôi,
Tin sâu nhân quả mẹ thời an vui…/.

Ngày 7 tháng 7 năm 2013.
(Ngày 6 tháng 5 năm Quí tỵ)